Tôi là con gái một gia đình gia giáo. Thế có nghĩa là các cụ sinh thành đều thông thạo về phương diện giáo dục con cái theo tư tưởng nho nhe, ấy là “công dung ngôn hạnh”.
Và chính tôi, sau 18 năm ra đời và phát triển, thấy mình cũng hơi bị tuyệt vời, một cô gái chân chính là chính, chân phụ ít thôi. Tôi tự chấm điểm mình 9/10, một chỉ số khá cao.
Đàn ông bắt đầu bu xung quanh tôi, khi tôi tập tọng biết yêu, hình như từ năm mới 16 tuổi. Làm thế nào để đuổi được lũ ruồi nhặng suốt ngày bu quanh bây giờ?
Bố tôi quyết định nuôi 2 con chó, một con mầu đen, một con mầu vàng. Hai con chó này suốt ngày nằm sát cổng, thấy người lạ chúng chỉ cần ngóc cổ lên nhìn là đã thu mất vía của những ai có ý định không trong sáng.
Bố tôi nói, hai con chó này được đào tạo bài bản, trình độ cao ra phết đấy. Kinh chưa?
Còn trong thời gian tôi ra đường ư? Mẹ tôi đã thuê một mụ phù thủy đai đen đi kèm, mụ chỉ cần phất tay áo một phát là một kẻ si tình té vập mặt xuống đường như bỡn. Kinh chưa?
Chạm ngưỡng 18 tuổi, bậc sinh thành quyết định cho tôi được tự do yêu. Tuy nhiên phẩm hạnh phải giữ gìn như sách đã dạy. Đặc biệt khoản “ăn kem trước cổng” thì cấm tiệt. Đây là một thử thách.
Làm sao bây giờ, cầm phẩm chất gì ở người chồng tương lai, tôi phải dò hỏi mấy con bạn thân đã có chồng. Chúng đồng thanh bảo:
– Quan trọng nhất là sức khỏe, đàn ông mà yếu thì coi như toi, chàng phải luôn mang theo mình một tinh thần chiến đấu, muốn có được điều ấy thì cái ấy của chàng phải luôn sẵn sàng…
Nghe chúng nói nói mà tôi chóng hết cả mặt, kinh quá, toàn khái niệm mới mà tôi chưa hề nghe lần nào. Bao nhiêu năm bậc sinh thành toàn dạy chào hỏi, chắp tay xin phép, nhai không được há mồm ra nhỡ ruồi bao vào… Bây giờ tiếp thu mấy khái niệm thấy khó quá như thể học triết.
Tôi quyết định đầu tư thêm một chầu bún vịt chiêu đãi mấy con bạn đã có chồng (trong đó 2 đứa đã bỏ chồng) đề chúng nó nói thêm cho cụ thể. Kết luận rút ra là: “to dài và nóng”. Thế là yên tâm.
Tôi chấp nhận lời hẹn đi chơi tối với chàng sau 3 tháng trời thử thách. Đàn ông không sợ chó cắn, không sợ phân… là đạt tiêu chuẩn toàn diện.
Vấn đề còn lại cần kiểm tra phần sức mạnh đàn ông nữa thôi.
Chúng tôi ra bờ đê ngồi hóng mát, chờ trăng lên. Ngồi bờ sông nói tỏ tình thì còn gì đẹp hơn thế nữa. Chàng bỏ ra 5 kg hạt hướng dương, ăn hết chỗ này sẽ phân định. Ánh trăng khuya tỏa vàng một vùng, lãng mạn làm sao, yêu thương làm sao. Tôi ngây ngất tình.
Tới thời điểm thích hợp, tôi cố tình ngồi sát vào chàng, còn chàng thì quàng tay qua vai tôi. Tôi chợt thấy một vật gì dài dài, cứng cứng và hơi nóng chạm vào người tôi.
Quyết liền! Anh yêu ơi, em yêu anh, yêu anh mãi mãi…
Tôi chủ động hôn chàng. Kế hoạch tổ chức đàm cưới được bàn thảo tắp lự.
Đêm tân hôn, tôi hồi hộp chờ đợi một sự bùng nổ, thế là trọng vẹn, tôi giữ tiết trinh cho tới ngày cưới cho chàng.
Một giờ trôi qua chàng vẫn không động chạm gì, tôi sốt ruột cởi phăng quần áo, thân thể tôi trắng nõn nà, chàng vẫn nằm trơ ra. Ô hay sao thế nhỉ?
Không còn chịu hơn được nữa, tôi mới hỏi chàng:
– Hôm ngồi ở bờ sông em thấy anh có cái gì dài dài nong nóng và cưng cứng cơ mà… Đâu rồi?
Chàng trả lời rằng:
– Hôm ấy anh đút túi quần của khoai nướng, định ăn hết hạt hướng dương thì mời em đấy mà.
Cả đêm tôi gục đầu vào gối khóc hết nước mắt, mờ sáng không chịu được, tôi ra ngoài hiên ngửa mặt lên trời chửi:
– Tổ sư cha cái củ khoai nướng!
Nguồn : Lê Tự
(Khám phá)